tham khảo vien minh
Tất nhiên có hai trường hợp:
- Trường hợp thứ nhất thuộc phạm vi tục đế - mang tính khái niệm chế định trong đời sống xã hội - thì con vẫn phải suy nghĩ, đánh giá, phê phán, tưởng tượng v.v... một cách tương đối, đừng quá cố chấp, và nếu sai thì sẵn sàng điều chỉnh lại thế thôi.
- Trường hợp thứ hai thuộc phương diện chân đế - mang tính bản chất thật của thực tánh pháp - thì con mới thấy với tâm trọn vẹn tỉnh thức (chánh niệm tỉnh giác) không để ý niệm, suy nghĩ, quan niệm hay tưởng tượng chủ quan xen vào, tức không tưởng là, cho là, phải là, sẽ là gì cả.
Vậy con phải biết lúc nào sử dụng lý trí, lúc nào dùng tánh biết, nếu không con sẽ nhầm lẫn giữa tục đế và chân đế. Người giác ngộ tuy liễu tri chân đế vẫn không bỏ tục đế, vì bỏ tục đế làm sao sống được ở đời?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét